![]() | Nguyễn Phi Khanh (NguyenPhiKhanh.htm) |
![]() | ![]() | Tác phẩm |
Tẩu dĩ đa sự, vị tức bồi Côn Sơn du, cảm niệm chi thâm, nhân thành bát cú luật nhị thủ; nhất dĩ tụng miếu đường chi hạ nhi hữu nhàn thích chi thú; nhất dĩ tả hung hoài chi tố nhi bá ca vịnh chi thanh; nhân lục trình Thanh Hư Động chủ.
KỲ NHẤT
Sóc xúy lăng lăng giới tệ cầu,
Miếu đường tâm sự tích lâm khâu.
Ngu đình dĩ tác lai nghi phượng,
Phó dã liêu hoàn tế cự châu.
Vân nạp tế tham Hoàng Nghiệt thoại
Hà tâm cao ấp Xích Tùng du.
Bằng tương tú cú thuyên sơn cốt,
Thiệu Khánh nguyên công trấn Lạng Châu.
KỲ NHỊ
Sơn trung thị xứ nghĩ Đồ Cầu,
Tuế vãn ngôn toàn bốc nhất khâu.
Đài tiển bán hoang Linh Vận lý,
Tuyết bồng không hệ Tử Du châu.
Mang trung tuế nguyệt thông thông quá,
Mộng lý lâm tuyền lịch lịch du.
Tưởng đắc Thanh Hư đề vịnh xứ,
Bất phương giai cú đáo hoàng châu.
Dịch nghĩa
Tôi vì bận việc, chưa kịp theo đi thăm núi Côn Sơn, Vẫn nặng lòng cảm nhớ, viết thành hai bài thơ bát cú luật Đường, một là để tụng đọc khi việc miếu đường rảnh rỗi mà được cái vui nhàn tản; một là để tả cái sẵn có trong lòng mà phát lộ ra âm thanh ca vịnh; xin chép lại đệ trình Chủ nhân động Thanh Hư.
Bài I
Gió bắc vun vút đe dọa áo cầu rách,
Lòng dạ ở miếu đường, mà dấu chân ở rừng núi.
Đã làm chim phượng đến múa ở sân nhà Ngu,
Rồi lại về Nội Phó, chèo thuyền lớn qua sông.
Áo nạp như mây, tụng niệm lời kinh Hoàng Nghiệt.
Lòng son tựa ráng, chắp tay theo tiên Xích Tùng.
Hãy đem lời đẹp khắc vào sông núi,
Vị nguyên huân đời Thiệu Khánh trấn giữ Lạng Châu.
Bài II
Nơi núi non này có thể sánh với Đồ Cầu,
Tuổi già sẽ quay về chọn lấy một cái gò.
Dấu giày Linh Vận còn mờ mờ một nửa dưới lớp rêu xanh,
Con thuyền Tử Du vẫn buộc không trong làn tuyết rối.
Trong bận rộn năm tháng trôi đi vùn vụt,
Nhưng trong mơ vẫn dạo chơi khắp suối rừng.
Nghĩ tới việc đề vịnh khắp động Thanh Hư,
Chẳng ngại câu thơ hay truyền tới nhà vua.
Dịch thơ
Bài II
Dưỡng nhàn trong núi định tìm nơi,
Tuổi lão về đây chọn một đồi.
Linh Vận giày in rêu lốm đốm,
Tử Du thuyền buộc mái chơi vơi.
Tháng ngày bận rộn, thoi đưa lẹ.
Rừng suối mơ màng, vẫn dạo chơi.
Chạnh tưởng Thanh Hư đề vịnh ấy,
Câu hay sá quản đến tai trời.
NGUYỄN ĐỨC VÂN