Nguyễn Phi Khanh (NguyenPhiKhanh.htm) |
Tác phẩm |
HỒNG CHÂU KIỂM CHÍNH DĨ DƯ VẬN TÁC THUẬT HOÀI THI,
KIẾN PHÚC, DỤNG KỲ VẬN DĨ TẶNG
Kỳ nhất
Vạn tính ngao ngao đãi bộ cầu.
Thùy gia kim ngọc á cao khâu!
Nhân tình gian hiểm, quân phương cốc,
Thế lộ phong đào, ngã diệc châu.
Đế lý, khách hoài, phùng mộ vũ,
Thư phòng, cựu thoại, niệm anh du.
Tây phong quát mộng truyền biên tín,
Tràng đoạn nam nhiên tứ ngũ châu.
Kỳ nhị
Mạn tằng nhất đệ sá hương lân,
Thùy đạo thanh phong bất liệu bần.
Sương hậu cúc hoa hoàn tửu khách,
Tuyết trung mai ý khả thi nhân.
Ngâm biên khách xá song bồng mấn,
Mộng lý thiên môn bát dực thân.
Thành nguyệt phố vân tương vọng xứ,
Cố nhân lai địa dục thanh xuân.
Dịch nghĩa
KIỂM CHÍNH HỒNG CHÂU DÙNG VẦN CỦA TÔI ĐỂ LÀM BÀI THƠ THUẬT HOÀI, SAU KHI ĐỌC TÔI LẠI DÙNG VẦN ẤY LÀM THƠ TẶNG ANH
Bài thứ nhất
Muôn họ đang nhao nhác chờ miếng cơm manh áo,
Nhà ai đó vàng ngọc sánh nganh gò cao!
Anh đang là cái bánh xe lăn trong sự gian hiểm của tình người,
Tôi cũng như con thuyền trong cơn sóng gió của đường đời.
Tâm trạng làm khách ở quê vua gặp cơn mưa chiều.
Câu chuyện cũ ở phòng văn gợi nỗi nhớ những cuộc đi chơi hồi trẻ.
Gió tây đánh thức giấc mộng, truyền tin tức từ biên cương tới,
Đứt ruột về bốn năm châu mảnh dất phía nam.
Bài thứ hai
Đã từng thi đậu, nổi tiếng ở xóm làng,
Ai bảo phong độ thanh cao chẳng chữa được cái nghèo.
Sau sương hoa cúc trở về với khách rượu,
Tứ mai trong tuyết thích hợp với thi nhân.
Bên cuộc ngâm, hai mái tóc bơ phờ ở nơi quán khách,
Trong giấc mơ (thấy mình) là tấm thân tám cánh bay lên cửa trời.
Trăng thành, mây bến nơi ngóng trông nhau,
Nơi cố nhân đến sẽ là một mùa xuân trong sáng.
Dịch thơ
Muôn dân, cơm áo chực nhao nhao,
Vàng ngọc nhà ai sánh núi cao!
Anh giống xe lăn trong hiểm trở,
Tôi như thuyền dạt giữa ba đào.
Làng vua, tứ khách, mưa chiều đến,
Việc cũ, phòng văn, chuyện thủư nào.
Gió tỉnh hồn mơ, tin gửi đến,
Bờ nam, đứt ruột bốn năm châu.
***
Đã từng thi đậu nức hương lân,
Ai bảo thanh phong chẳng chữa bần.
Hoa cúc sau sương vời khách rượu.
Tứ mai giữa tuyết gợi hồn văn.
Đôi làn tóc rối tình quê khách,
Tám cánh bay cao, mộng cửa thần.
Mây bến, trăng thành trông ngóng mãi,
Cố nhân khi tới sắp thanh xuân.
NGUYỄN ĐỨC VÂN